Cẩu Ở Tiên Giới Thành Đại Lão (Bản Dịch)

/

Chương 34: Nhỏ yếu chính là tội

Chương 34: Nhỏ yếu chính là tội

Cẩu Ở Tiên Giới Thành Đại Lão (Bản Dịch)

Trầm Nhập Thái Bình Dương

3.751 chữ

27-04-2024

Uông Trần thầm đọc chú Vãng Sinh.

Sử dụng đan dược cấp thấp, bùa chú, pháp khí, thậm chí là pháp trận đều thuộc về kiến thức cơ bản của tu hành.

Làm đệ tự ngoại môn của phái Vân Dương, mỗi tháng Uông Trần đều có thể tới Truyền Pháp Đường nghe giảng miễn phí một lần.

Tuy trưởng lão truyền pháp không phải Tử Phủ thượng nhân nhưng cũng là Luyện Khí tầng chín, hắn có thể học được rất nhiều kiến thức tu hành hữu dụng và thực dụng.

Nguyên chủ gia nhập ngoại môn phái Vân Dương năm năm nhưng chưa từng bỏ lỡ lần nghe giảng nào.

Không thể nói là không cố gắng chăm chỉ học tập được.

Nhưng mà thiên phú có hạn.

Bùa Vãng Sinh là bùa chú cấp thấp, là một trong số những loại pháp phù mỗi một tu sĩ bắt buộc phải biết và nắm giữ.

Người tu hành chết oan chết uổng, trước khi chết mang theo oán hận. Sau khi chết rất dễ ngưng tụ thành oan hồn, từ đó lột xác thành tà ám!

Tử vong bình thường cũng có xác suất nhất định biến thành tà ám, vậy nên mới cần được siêu độ.

Tác dụng của bùa Vãng Sinh chính là siêu độ!

Nhưng điều làm Uông Trần không ngờ là, hắn vừa đọc chú Vãng Sinh xong, nước mủ trên mặt đất đột nhiên hiện lên một làn khói đen.

Làn khói đen này ngưng tụ với nhau và điên cuồng vặn vẹo trước mặt hắn, vậy mà lại hình thành một cái đầu người có sáu, bảy phần giống với tên du thương Uông Trần vừa giết chết!

Nó há to miệng phát ra tiếng gào rống không tiếng như muốn cắn nuốt Uông Trần!

Uông Trần hoàn toàn có thể cảm giác được trong luồng khói đen này ẩn chứa tà ác và âm độc, làm người không rét mà run.

Hắn không khỏi lùi về phía sau một bước rồi móc một tấm bùa Trừ Tà từ trong túi trữ vật ra.

Đột nhiên đánh về phía trước!

Một ánh sáng đột nhiên nổ tung, một hơi thở thuần dương nùng liệt lập tức bao phủ khói đen hình đầu người.

Khói đen hình đầu ngươi như tuyết bị phơi dưới ánh nắng chói chang, lập tức tan ra và biến mất!

Khi khói đen hoàn toàn tan biến, Uông Trần còn có thể nghe thấy một tiếng rít tràn ngập oán hận trong mơ hồ.

Không biết từ lúc nào, cả cơ thể hắn đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Nếu không có bùa Vãng Sinh và bùa Trừ Tà vừa lấy được thì Uông Trần thật sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Hắn cúi đầu nhìn, nước mủ trên mặt đất đã không còn nữa, không còn chút dấu vết nào.

Cuối cùng Uông Trần cũng cảm thấy thật sự yên lòng.

Hắn lau mồ hôi trên trán rồi cất tất cả chiến lợi phẩm đi, bao gồm cả con dao găm ấy.

Có túi trữ vật cỡ to mới, hắn cũng không cần dùng mặt hàng rách nát ban đầu nữa.

Khuân vác tất cả đồ vật bên trong bao gồm cả linh thạch sang túi mới.

Uông Trần cẩn thận kiểm tra lại một lượt, xác định túi trữ vật mới không có bất cứ ký hiệu gì mới to gan treo bên hông.

Thật ra ngoài đặc biệt đặt làm thì túi trữ vật tu sĩ thường dùng đều có cùng một kiểu dáng và kích cỡ, chỉ nhìn mặt ngoài thì hoàn toàn không nhìn ta dung tích của nó.

“Khụ khụ!”

Vừa sắp xếp túi trữ vật xong, Uông Trần đã cảm thấy lồng ngực khó chịu, hắn không khỏi ho khan kịch liệt.

Hơn nữa còn ho ra máu!

Bây giờ, hắn mới nhận ra mình đã bị nội thương.

Tu vi của hắn quá thấp, thân thể lại không mạnh.

Tối qua sống chết ngay trước mắt, hắn mạnh mẽ dùng toàn lực kích phát Canh Kim chỉ hạ gục kẻ địch, cùng lúc đó cũng làm kinh mạch bị thương.

Ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đều da tróc thịt bong.

Vừa rồi kích động sờ thi thể nên bỏ qua vết thương của mình, bây giờ mới cảm thấy đau.

Uông Trần nhanh chóng lấy một viên thuốc chữa thương ra rồi nuốt vào.

Lại nói, bùa Vãng Sinh, bùa Trừ Tà, Hoá Thi tán cùng với thuốc chữa thương hắn vừa sử dụng đều là của du thương, khó trách đã chết cũng phải biến thành oan hồn.

“Uông Trần! Uông Trần! Ngươi dậy chưa?”

Uông Trần vừa uống thuốc chữa thương xong, còn chưa kịp tiêu hoá dược lực thì đã nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc ở bên ngoài.

Mẹ ngươi!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!